Em 17 tuổi, nhan sắc bình thường, gia cảnh cũng bình thường, nói chung mọi thứ đều bình thường. Chỉ có điều, gia đình em không bình thường, bởi mẹ em là vợ lẽ, người mà mọi người vẫn gọi là “con giáp thứ 13”, ai cũng ghét, em thì không. Không phải vì đó là mẹ em, mà vì em hiểu mỗi người đều có hoàn cảnh riêng, mẹ em không đáng bị ghét. Mẹ em là con thứ năm trong gia đình. Khi mẹ lên năm tuổi, vì cuộc sống ở Sài Gòn quá khổ cực, bà ngoại dẫn mẹ về quê gửi lại, rồi cùng các cô chú đi khắp nơi kiếm sống.

Sau vài năm, bà ngoại lấy chồng khác và sinh thêm ba người con. Ba người này cũng bị gửi về quê, do cụ và mẹ em chăm sóc. Ngoại em là người rất lạnh lùng, thậm chí có phần ác. Vì nghèo nên bà bắt ba dì em phải đi làm “gái bia ôm”. Dì thứ tư của em xinh đẹp, kiếm được nhiều tiền, chẳng bao lâu đã mua được nhà và đón mẹ em cùng cụ lên Sài Gòn, chưa được bao lâu thì cụ mất vì trúng gió. Mẹ em khóc rất nhiều, vì cụ là người nuôi nấng mẹ từ nhỏ đến lớn.
Sau đó, ngoại bắt mẹ em đi làm công việc giống các dì. Ngày đầu tiên đi làm, mẹ rất vụng về, không biết uống rượu, không biết làm vừa lòng khách. Mẹ vốn quê mùa, ngây thơ, chẳng hiểu gì. May mắn là ngay buổi đầu tiên, mẹ gặp ba em. Ba thương mẹ, bắt mẹ nghỉ việc và cho mẹ tiền hàng tháng. Ba còn dạy mẹ đọc, viết. Nếu ba không có gia đình rồi, có lẽ chuyện tình của họ đã như trong tiểu thuyết. Mẹ chỉ biết điều đó sau vài năm, khi đã mang bầu em, còn bị ngoại đuổi ra khỏi nhà vì không kiếm được tiền.
Mẹ là người nhân hậu, chưa từng đòi hỏi danh phận. Mẹ chỉ muốn ba có thể sống yên ổn với “tổ ấm chính”, còn mình thì tiết kiệm, chắt chiu từng đồng. Ngày em còn nhỏ, hai mẹ con ở trong căn nhà ổ chuột, chuột và kiến chạy đầy. Em còn bị chuột cắn, kiến đốt sưng người. Mẹ chỉ biết ôm em mà khóc. Em lớn lên giữa cảnh đó nên không sợ bất kỳ con vật nào. Mẹ từng nói: “Khi đó ba làm ăn thua lỗ, phải tiết kiệm”. Sau này em mới biết, chỉ có hai mẹ con em là phải tiết kiệm thôi.
Năm em học lớp một, ba qua Australia làm ăn. Hai mẹ con bị đuổi ra khỏi nhà trọ, phải mặt dày quay lại xin ở nhờ dì tư. May mắn là dì không có con, thương mẹ con em nên cho ở lại. Dì rất thương em, mua cho em nhiều đồ. Khi đó em thấy mình như công chúa. Rồi khi ngoại về ở chung, mọi chuyện thay đổi. Ngoại cấm dì mua đồ cho em, không cho mẹ nấu ăn, còn nói xấu mẹ khiến dì và mẹ thường xuyên cãi nhau. Hai mẹ con phải ăn ngoài, trả tiền điện nước mới được ở.
Mẹ thường nhịn ăn để dành cho em vì ba gửi tiền không đủ. Em cố gắng học thật tốt, thi nhiều cuộc thi để có phần thưởng. Đó là niềm tự hào lớn nhất của mẹ. Mẹ hay nói: “Ông trời không bỏ mẹ nên mới cho mẹ đứa con như con”. Họ hàng lại không thích điều đó. Họ chê mẹ “khoe con”, nói em học giỏi làm họ tự ái. Em không ghét các anh chị họ, chỉ thấy người lớn thật kỳ lạ.
Lớn hơn, em mới biết mẹ chỉ là người thứ ba, ba đã có gia đình khác. Em khóc rất nhiều, rồi khi nghe mẹ kể lại, em chẳng biết phải giận ai. Nếu ngày đó ba không trăng hoa, có lẽ mẹ đã đi một con đường khác. Lên cấp hai, em bắt đầu dậy thì, người mọc rất nhiều lông, bạn bè gọi là “con khỉ”. Em buồn lắm nhưng về nhà lại chẳng dám khóc, vì mỗi lần khóc mẹ sẽ đánh, bảo “khóc cho nhà nghèo”. Em dần học cách im lặng, kìm nén cảm xúc rồi rơi vào trầm cảm nhẹ. Có lần, em từng nghĩ đến việc tự tử nhưng lại sợ mẹ đau lòng. Nhờ vài người bạn tốt, em dần vượt qua.
Năm em học lớp 11, ba làm xong thủ tục bảo lãnh, đưa em qua Australia. Em tưởng giấc mơ đã thành hiện thực nhưng sang đây mới biết ba có thêm một người vợ khác. Em sốc, thất vọng, vẫn cố gắng học, đi làm thêm, mong có ngày mua nhẫn tặng ba mẹ. Thế nhưng cuộc sống không như em nghĩ. Vừa qua, em bị ba mắng vì không phụ giúp việc nhà dù em vừa bay 8 tiếng và mệt rã rời. Phòng em chưa dọn, phải tự chuyển đồ, tự lau dọn, tự lo hết mọi thứ. Ba thường xuyên soi xét, chửi em ở dơ, đe đuổi ra khỏi nhà như anh em trước. Em không biết mình là con ruột hay chỉ là người giúp việc.
Dù vậy, em vẫn biết ơn vì ba đã nuôi hai mẹ con, cho em cơ hội sang đây học. Em không oán hận, chỉ thấy mệt mỏi. Bây giờ, em chỉ mong mình đủ mạnh mẽ để cố gắng sống tốt, học tốt, sớm có thể rời khỏi ngôi nhà này trước khi tình cha con trong em biến mất hoàn toàn.
Hoài An