Tôi ngoài 30 tuổi, làm công nghệ, sinh ra ở Hà Nội. Tôi từng nghĩ sau giờ làm, chỉ cần một vòng tay là đủ xua tan mệt mỏi. Tôi gặp em, cô phóng viên kém 7 tuổi, mạnh mẽ và sắc sảo. Tình yêu ban đầu đẹp như khuôn mẫu: em lắng nghe, chia sẻ, cùng tôi đi dạo, xem phim, la cà quán quen. Tôi thương em, thương cả áp lực nghề báo. Tôi dành cho em mọi thứ: thời gian, công sức, cả tiền bạc. Gần như toàn bộ lương tháng tôi dùng cho những món quà, bữa ăn, chuyến đi… Tôi không tính toán, chỉ thấy vui khi em cười.

Chỉ sau hai tháng, mọi thứ đổi khác. Em nói bận, ít chia sẻ. Tôi vẫn nhắn tin, gọi điện, còn em chỉ đáp vài dòng ngắn ngủn. Tôi tự nhủ công việc cuốn em đi là chuyện thường, cho đến khi “việc điều tra” len vào đời sống riêng của tôi. Em giận nếu tôi không lên thăm, đến sớm hay muộn cũng bị mắng vì “làm ảnh hưởng sinh hoạt của em”. Em yêu cầu tôi trả lời mọi cuộc gọi ngay lập tức, bất kể ngày đêm. Nhiều lần tôi bẽ mặt trước sếp và đồng nghiệp vì điện thoại reo liên tục. Có lúc, vì muốn em yên tâm, tôi còn cho em quyền truy cập camera công ty. Từ đó, tôi mất tự do. Em xem lại từng đoạn, soi từng lời, quy chụp tôi “tán tỉnh” nếu thấy tôi cười với đồng nghiệp. Mỗi lần như vậy, em lại nói: “Em cần xác minh”.
Em muốn tôi công khai mối quan hệ, đăng ảnh, đưa mật khẩu mạng xã hội. Tôi từ chối, không phải vì giấu giếm mà vì sợ. Chúng tôi cãi nhau rồi làm lành, cứ lặp lại hai ngày một lần. Chi tiêu, tôi trả phần lớn; em vẫn kể công, thậm chí đòi lại từng khoản nhỏ. Tôi im lặng vì nghĩ đàn ông tử tế không nên đong đếm.
Rồi em được điều đi biệt phái nửa năm. Em bảo: “Giữa anh và công việc, em chọn công việc”. Tôi tôn trọng, nhưng từ khi xa nhau, những cuộc gọi càng nhiều, nghi ngờ càng sâu. Tôi bắt đầu sợ cả tiếng chuông điện thoại, mất ngủ triền miên. Tôi khuyên em nếu áp lực thì nghỉ việc hoặc về Hà Nội, em nói tôi không ủng hộ sự nghiệp. Tôi kiệt sức, mọi lời xin lỗi, hứa hẹn đều lặp lại.
Tôi biết em không xấu, nghề nghiệp khiến em quen nghi ngờ, từng tổn thương khiến em sợ bị phản bội. Nhưng nếu tình yêu chỉ còn sự kiểm soát, tôi như “đối tượng cần theo dõi”, đó đâu còn là tình yêu. Tôi đã nhiều lần nói chia tay, em khóc, xin cơ hội, rồi mọi thứ lại quay lại từ đầu. Giờ đây, tôi mệt, phải làm sao đây?
Quang Huy