Tôi 32 tuổi, vợ 26 tuổi, có hai con, 2 tuổi và 7 tháng tuổi. Chúng tôi làm xa quê, nhà ở quê chỉ còn mình mẹ tôi sống. Ba năm lấy nhau, vợ chồng tôi cũng hay về quê, vợ và mẹ đều dễ tính nên không xảy ra vấn đề gì. Mọi chuyện bắt đầu khi vợ sinh con thứ hai, mẹ tôi lên sống cùng. Xảy ra mâu thuẫn vì quan điểm chăm con, những cái đúng sai rõ ràng tôi đều nói thẳng khi được nghe hai người kể lại. Nhưng nhiều chuyện không thể rạch ròi đúng sai, mà do quan điểm từng người. Mẹ tôi giận, muốn về quê ở, nhưng vợ lại muốn mẹ ở cùng vợ chồng để giúp chăm con. Cứ dịu dịu vài ngày là lại có vấn đề.

Hôm qua tôi ngồi lại riêng với mẹ. Bà và mọi người xung quanh nghĩ rằng vợ tôi tiêu xài hoang phí vì vợ chồng tôi không tiết kiệm được đồng nào. Tôi thú nhận với mẹ rằng mình có chơi bời, chứ không phải do vợ. Mọi người đều biết thu nhập của tôi rất cao, nhưng tôi đưa cho vợ chỉ đủ chi tiêu thoải mái, còn lại tiêu pha chơi bời hết. Cái này vợ biết và khuyên bảo tôi nhiều lần. Sau buổi nói chuyện ấy, hôm nay mẹ rủ vợ tôi đi chợ. Tôi đi làm về, thấy hai mẹ con cười nói, tự dưng nhẹ nhõm đi bao nhiêu.
Có lẽ cái sai của tôi là không tâm sự với mẹ để bà hiểu lầm vợ mình. Cái sai nữa là do tôi ăn tiêu chơi bời hoang phí để vợ mang tiếng. Tôi tự nghĩ sẽ phải sửa lại, có thể không sửa được ngay nhưng cố gắng hạn chế dần dần. Về nhà thấy con, thấy mẹ và thấy vợ vui là bao nhiêu áp lực công việc tan biến hết. Mọi người cho tôi xin một lời động viên, để cố gắng hơn nữa hàn gắn mối quan hệ này.
Hiếu Trung