Tôi cắm xe máy để mừng đám cưới bạn thân một triệu đồng

Trung tâm trò chơi 8344 1

Bài viết “Người bạn không đến dự hôn lễ của tôi, nay lại gửi thiệp mời cưới“, gợi cho tôi nhớ lại câu chuyện của chính mình hơn 10 năm trước. Khi ấy, tôi có một người bạn thân học cùng lớp đại học ngoài Bắc. Ra trường, mỗi đứa một phương: bạn chọn lên Tây Nguyên công tác, còn tôi vào Sài Gòn lập nghiệp. Những năm đầu đi làm, cả hai đều bỡ ngỡ, chật vật với cuộc sống mới, nhưng chúng tôi vẫn giữ tình bạn thời sinh viên, liên lạc đều đặn.

Năm đó, bạn báo tin làm đám cưới. Thương bạn ở nơi đất khách quê người, chẳng có mấy ai thân thuộc, nên tôi quyết định bằng mọi giá phải có mặt trong ngày vui của bạn, dù lúc đấy mới vào Nam, trong túi gần như chẳng còn đồng nào. Cuối cùng, tôi đánh liều mang chiếc xe máy của mình đi cầm, được khoảng 2 triệu đồng – vừa đủ cho chuyến xe đường dài lên Tây Nguyên và 1 triệu đồng mừng cưới bạn.

Tôi còn nhớ rõ ngày đặt chân đến nơi, bạn chạy ra đón, khuôn mặt rạng rỡ như gặp được người thân ruột thịt. Đám cưới vào cuối năm, trời se lạnh, nhưng trong tôi lại ấm đến lạ. Ấm vì nhìn thấy bạn hạnh phúc, ấm vì mình có thể góp mặt trong ngày trọng đại dù điều kiện thiếu thốn. Tôi mừng cưới bạn số tiền không nhỏ với mình lúc đó, nhưng chẳng thấy tiếc. Có lẽ vì tình bạn ấy, thời thanh xuân ấy, đáng giá hơn rất nhiều.

>> Tôi gửi phong bì 500 K vì ‘không đủ tiền’ ăn cưới ở khách sạn 5 sao

Sau đám cưới, chúng tôi lại trở về với nhịp sống riêng. Khoảng cách địa lý và công việc bận rộn khiến những lần gặp nhau hiếm hoi hơn. Thỉnh thoảng tôi lên nhà bạn chơi, có khi bạn ghé Sài Gòn thăm. Nhưng mỗi lần gặp, cả hai vẫn ríu rít như ngày còn ngồi giảng đường, ôn lại bao chuyện cũ, cười đến đau cả bụng.

Vài năm trước, đến lượt tôi tổ chức đám cưới. Bạn không chỉ tới dự mà còn phụ tôi đủ thứ việc lớn nhỏ chuẩn bị cho ngày trọng đại. Thấy bạn xuất hiện ở cửa nhà, tôi bất giác nhớ lại ngày xưa mình đã từng khăn gói lên Tây Nguyên. Hóa ra những điều chân thành mình trao đi, cuối cùng cũng trở lại với chính mình theo cách đẹp đẽ như vậy.

Giờ đây, cả hai chúng tôi đều có cuộc sống ổn định hơn. Nhưng mỗi lần nhìn lại những năm tháng đã qua, tôi càng trân trọng tình bạn thời sinh viên – khi người ta đến với nhau chẳng phải vì lợi ích, chẳng bị chi phối bởi gánh nặng cơm áo gạo tiền. Một thứ tình cảm trong trẻo, mộc mạc mà khi lớn lên rồi mới thấy hiếm.

Thế nên, nếu bạn đang phân vân có nên đi dự đám cưới một người quen cũ hay không, nếu có thể, hãy thử bỏ qua chuyện buồn trước đây và đến dự trong ngày vui của họ. Biết đâu, giống như tôi, bạn sẽ tìm lại được cảm giác ấm áp từ những điều nhỏ bé mà chân thành – thứ đã từng làm thanh xuân của chúng ta trở nên đáng nhớ.

Khôi