Tôi 45 tuổi, em 35 tuổi, con trai 8 tuổi. Chúng tôi ly hôn được hai năm sau 8 năm gắn bó. Nguyên nhân do ban đầu đến với em, tôi còn ham chơi bên ngoài và có một lần “ăn bánh trả tiền”. Những mâu thuẫn cứ vậy nối tiếp nhau cho đến khi em nhất quyết ly hôn mặc dù tôi đã thay đổi. Thời gian đầu sau khi đổ vỡ, tôi như con thú hoang lao vô rượu chè, mỗi lần như vậy tôi gọi cho em để trút giận, em chỉ im lặng. Mỗi tuần tôi đến thăm con, chúng tôi đều cùng ra ngoài ăn tối, như một gia đình hạnh phúc. Vài lần tôi ngỏ ý hàn gắn, em từ chối chỉ vì đã hết tình cảm với tôi.

Cách đây bốn tháng, gia đình tôi có tiệc cưới đứa cháu, tôi đón con đi dự tiệc, em muốn đến nhà hàng rước con về. Khi đến, em đi cùng người đàn ông khác. Tôi thực sự sốc, đau khổ tột cùng. Em quá tàn nhẫn với tôi, tại sao lại cho tôi thấy cảnh đó? Em có thể cư xử khéo hơn nhưng đã không làm. Tối đó tôi đã uống say, tới nhà xúc phạm em. Hậu quả con tôi đã nói: “Con ghét ba”.
Viết những dòng này, tôi không biết mình nên làm gì để thoát khỏi bóng hình em. Tôi đã rất đau khổ suốt hai năm qua từ khi chia tay, nghĩ chúng tôi cãi nhau nhưng cũng không đến mức em tuyệt tình, cắt đứt nghĩa vợ chồng. Ai mà không có lỗi lầm, nhưng tại sao em lại không nghĩ đến con mà cho con có một mái ấm gia đình trọn vẹn?
Giờ đây trong lòng tôi rất hoang mang, nếu em kết hôn, con tôi sẽ rất thiệt thòi vì em không còn toàn tâm thương con, người mới của em liệu có thương con tôi hay không? Nhưng để kéo con về phía mình, chắc chắn con sẽ không chịu và tôi cũng không đủ tài chính lo cho con đầy đủ bằng bé sống cùng mẹ. Mỗi ngày trôi qua, tôi luôn dằn vặt, từ xỉ vả cho đến xin lỗi em. Tôi như kẻ thần kinh, luôn ám ảnh bởi cuộc hôn nhân này. Tôi phải làm sao? Chẳng lẽ không còn có thể hàn gắn cùng em? Sao em lại nỡ gạt bỏ những năm tháng vợ chồng với tôi?
Quang Thành