Tôi viết những dòng này vào một buổi tối thật yên ắng. Ngoài hiên, gió thổi khẽ, đủ làm lay mấy cánh hoa giấy treo trên ban công. Có lẽ nếu là người khác, ở tuổi 45, họ đã quen với sự an yên, với cuộc sống ổn định, đủ đầy. Còn tôi, mỗi khi nhìn thấy một đứa trẻ chạy lon ton ngoài ngõ, lòng lại dấy lên cảm giác trống trải khó tả, một nỗi khát khao muộn màng mà chính tôi từng là người chối bỏ.
Ngày còn trẻ, tôi từng nghĩ làm mẹ là gánh nặng. Tôi chọn sự tự do, chọn công việc, chọn những chuyến đi dài hơn là một mái nhà với tiếng khóc trẻ con. Tôi lấy chồng khá sớm, nhưng chỉ vài năm sau, chúng tôi ly hôn. Khi đó, tôi nói với anh rằng: “Em không muốn sinh con. Em sợ không đủ tốt để làm mẹ”. Anh im lặng, cái im lặng của người tổn thương, của một người từng rất mong đợi điều mà tôi lại coi nhẹ. Chúng tôi chia tay trong bình lặng, không cãi vã, không hận thù, chỉ có một khoảng trống kéo dài mãi tới sau này.

Tôi tiếp tục cuộc sống độc thân, dành trọn thời gian cho công việc. Tôi được thăng chức, có nhà, có xe, có những chuyến du lịch dài ngày, có những buổi tối sang trọng bên bạn bè. Người ta bảo tôi may mắn, mạnh mẽ, không cần đàn ông vẫn sống tốt. Nhưng chỉ có tôi mới biết, càng về sau, niềm vui ấy càng nhạt. Rồi một ngày, khi người bạn thân sinh con, tôi đến thăm. Đứa bé nằm ngoan trong vòng tay mẹ, đôi mắt đen láy, bàn tay bé xíu nắm lấy ngón tay tôi. Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi ấy thôi, tim tôi như thắt lại. Tôi chợt hiểu vì sao người ta có thể hy sinh cả thanh xuân, cả giấc ngủ, chỉ để giữ gìn một sinh linh nhỏ bé. Vậy mà ngày trước, tôi lại buông bỏ cơ hội đó một cách lạnh lùng.
Mấy năm gần đây, tôi quen người đàn ông từng ly hôn, hiền lành và điềm đạm. Chúng tôi sống nhẹ nhàng, không ràng buộc, không hứa hẹn. Nhưng rồi một lần, trong lúc nói chuyện vu vơ, tôi buột miệng: “Nếu giờ có con, anh có muốn không?”. Anh im lặng khá lâu rồi nói: “Nếu là với em, anh sẵn lòng”. Câu nói ấy làm tôi rơi nước mắt. Không hiểu vì cảm động hay vì tiếc nuối những năm tháng đã qua.
Tôi đi khám, bác sĩ bảo khả năng mang thai tự nhiên của tôi rất thấp, buồng trứng đã suy, tuổi sinh sản gần như khép lại. Lòng tôi nhói đau. Suốt tuổi trẻ, tôi có cơ hội nhưng không muốn. Còn giờ, tôi muốn vô cùng thì cơ hội lại gần như chẳng còn. Nhiều đêm, tôi nằm nghe tiếng trẻ con nhà hàng xóm khóc, không thấy phiền, chỉ thấy ấm lòng. Tôi mường tượng nếu mình có một đứa con, dù chỉ để ru ngủ, nấu cho ăn, nghe nó bi bô nói chuyện, chắc hẳn cuộc sống sẽ khác biết bao. Tôi không còn cần những chuyến đi xa, không cần những buổi tiệc đông người. Tôi chỉ ước một lần được nghe tiếng gọi “mẹ” – tiếng gọi mà tuổi trẻ tôi đã ngu ngốc khước từ.
Tôi không biết có ai từng giống mình không, từng nghĩ sinh con là ràng buộc, rồi đến khi sắp mất đi khả năng ấy mới thấy hóa ra, đó là điều duy nhất có thể khiến một người phụ nữ trở nên trọn vẹn. Mấy hôm nay tôi nghĩ tới việc nhờ khoa học can thiệp để có con với người đàn ông mình yêu, nếu được toại nguyện, chúng tôi sẽ chính thức đến với nhau để con có mái ấm trọn vẹn. Tôi không chắc anh có đồng ý không, cũng không biết mình có cơ hội làm mẹ không nhưng suy nghĩ ấy cứ quanh quẩn trong đầu tôi không thoát ra được. Tôi mong nhận được lời khuyên từ mọi người.
Hoài Ngọc