Chồng không vui khi tôi mang thai đầu ngoài kế hoạch

Trung tâm trò chơi 8344 0

Tôi 31 tuổi, chồng 33, cưới nhau được hơn một năm. Cuộc hôn nhân của chúng tôi vốn bình yên, không quá lãng mạn nhưng cũng chẳng có sóng gió gì lớn. Cả hai đều đi làm, thu nhập ổn định, đã mua được căn hộ nhỏ nhờ vay thêm ngân hàng. Trước nay, hai vợ chồng thống nhất sẽ kế hoạch một thời gian để kinh tế ổn định trước rồi mới sinh con. Tôi cũng đồng ý, nghĩ thêm một, hai năm nữa sinh cũng chưa muộn.

Tôi phát hiện mình mang thai khi trễ kinh hơn một tuần. Lúc nhìn que thử hiện lên hai vạch, tôi run lên vì vui. Tôi tưởng tượng ra cảnh chồng sẽ ôm tôi, cười thật tươi như trong những video người ta chia sẻ trên mạng. Nhưng phản ứng của anh lại khác xa tưởng tượng đó. Anh nhìn tôi một lúc rồi nói, giọng bình thản đến lạnh lùng: “Em chắc chứ, nhưng giờ chưa đâu vào đâu, anh vẫn chưa sẵn sàng làm bố”.

Chồng không vui khi tôi mang thai đầu ngoài kế hoạch

Tôi đứng lặng. Anh không hề to tiếng nhưng câu nói ấy khiến tôi cảm thấy như bị dội nước lạnh. Rồi anh nói một loạt lý do rằng chúng tôi còn nợ ngân hàng, rằng anh muốn ổn định thêm, rằng anh vẫn muốn hai vợ chồng có thêm thời gian cho nhau. Nhưng sâu thẳm, tôi hiểu đó là sự sợ hãi và do dự của anh, chứ không phải là tính toán hợp lý nào. Tôi chỉ nghĩ đơn giản con đến rồi thì cứ đón nhận, đó là duyên của mình.

Từ hôm đó, không khí trong nhà thay đổi. Tôi cố gắng bình thường, vẫn nấu ăn, vẫn hỏi han anh. Nhưng mỗi lần thấy anh né tránh chuyện đứa trẻ, lòng tôi lại nặng trĩu. Tôi không dám nhắc đến chuyện đi khám thai, cũng không dám nói với hai bên gia đình. Mỗi đêm nằm cạnh anh, tôi nghe rõ tim mình đập xen lẫn giữa niềm vui được làm mẹ và nỗi lo sợ bị bỏ rơi trong chính cuộc hôn nhân này.

Tôi không hiểu nổi nếu anh thật sự yêu tôi, tại sao lại không thể cùng tôi đón nhận sinh linh nhỏ bé này? Chẳng lẽ phải chờ đến khi mọi thứ hoàn hảo thì mới được làm cha mẹ sao? Giờ tôi mang thai gần ba tháng. Anh vẫn chu toàn chuyện sinh hoạt hàng ngày, vẫn nhẹ nhàng, chỉ là tránh né mọi chuyện liên quan đến đứa bé, vẫn chưa thể chấp nhận được thay đổi bất ngờ này. Tôi cảm giác mình đang đi một đoạn đường quan trọng mà người bạn đồng hành lại không thật sự ở bên. Thực sự tôi rất buồn và cô đơn. Mong được mọi người chia sẻ.

Minh Ánh